Cảm xúc dâng trào trong một ngày nhớ với ca khúc “Chiều Một Mình Qua Phố” – Trịnh Công Sơn

Buổi chiều vốn là khoảng thời gian cảm xúc trong mỗi người chúng ta dâng trào nhất, là thời khắc mọi thứ ngưng đọng lại để “tổng kết” cho một ngày dài. Những nỗi buồn sẽ trở nên miên man và thậm chí còn có cảm giác nặng nề hơn bao giờ hết. Không trằn trọc và mang nhiều chiều sâu như những đêm dài dẳng, nỗi buồn buổi chiều cứ làm người ta thấy xốn xang nhưng vẫn cảm nhận được nét dịu êm, nhẹ nhàng; hoặc đôi khi lại vụt qua như một cơn gió khiến người ta trở tay không kịp. Trong khung cảnh chiều hoàng hôn êm ái, một con người lửng thửng một mình dạo bước trên con phố nhộn nhịp, khung cảnh vẫn ồn ào cùng hối hả nhưng người ấy lại mang trong mình nhiều thêm sự cô đơn. Cứ đi lang thang, vô định không biết sẽ về đâu, cảnh vật mọi thứ đều thân quen nhưng đột nhiên lại thấy nhiều hơn sự xa cách trước nay chưa hề có. Cái buồn xẹt qua trong tư tưởng, từ lạ lại trở nên quen thuộc và gợi lên vẻ mất mác trong một chiều êm, anh chợt nhớ đến tên em – Cái tên vẫn luôn hằn sâu trong tiềm thức nhưng chẳng dám cất lên bao giờ. Chính “CHIỀU MỘT MÌNH QUA PHỐ” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã mang chúng ta đến với không gian của sương mù, làm mờ đi mọi cảnh vật nhưng lại vô cùng rõ ràng hình bóng người thương ngay bên cạnh.

Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn

Phải công nhận một điều là nhạc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn nếu không về tình yêu thì cũng là những triết lý nhân sinh vô cùng sâu sắc, nghe nhạc của Trịnh không chỉ để thưởng thức mà còn để suy ngẫm. Còn tình yêu trong nhạc của ông như một thứ cảm xúc vô cùng dữ dội, như một vết dao xẻ ngang trái tim, đau da diết, đau đến “tê tâm liệt phế”. Như ca khúc “CHIỀU MỘT MÌNH QUA PHỐ” dù ca từ đơn giản, nhưng nếu ngẫm kỹ thì cũng là một nỗi đau không tên đang dày xéo tâm can của một chàng trai vừa mất đi “trái tim” của mình.

Theo như lời kể từ một người bạn của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn thì bài hát “CHIỀU MỘT MÌNH QUA PHỐ” được nhạc sĩ sáng tác khá ngẫu nhiên và không hề có bất kỳ tính toán nào trước đó. Vào những tháng đầu khi sinh sống tại Bảo Lộc, bản thân còn lạ nước lạ cái, không có việc gì làm bởi công việc duy nhất của ông là dạy học 1 buổi trên tuần nên để “tiêu phí” hết thời gian ông chỉ có lang thang hết đường này đến phố nọ. Lặng lẽ bước những bước chân âm thầm qua từng hàng cây, ngắm nhìn đường phố với thưa thớt những hàng quán, vẻ im lìm của những tán cây xanh mát. Đôi khi, Trịnh Công Sơn còn dạo dọc bờ hồ cho đến khi trời chiều hẳn, những tia nắng cũng dần tắt, sương mù trên mặt hồ cũng dần xuất hiện từ mờ mờ ảo ảo đến sương dày không còn phân biệt được hình nhân. Khi đôi chân rã rời trong ảo cảnh, nhạc sĩ họ Trịnh bèn tìm một quán cạnh bờ hồ mà nghỉ chân, khi thì quán cà phê, khi thì uống bia nghe nhạc, chờ đến tối về lại chìm dần trong giấc ngủ. Trong không gian ấy cùng với thời điểm ấy, nếu với người khác chỉ xem là giải sầu thì với một người nhạc sĩ tài hoa đương nhiên sẽ là khoảnh khắc thăng hoa tuôn trào bao cảm hứng âm nhạc và từ đó tuyệt phẩm “CHIỀU MỘT MÌNH QUA PHỐ” ra đời.

Bài hát là tâm trạng của một người con trai khi vừa chia cách cùng người yêu, bước đi vô định trên con phố vắng lúc chiều hôm, bao nhiêu kỷ niệm cũ cứ ùa về tua đi tua lại như cuốn phim dài tập. Chàng thật sự không tin rằng người con gái mới hôm qua còn đi bên cạnh, cùng nói cùng cười, cùng trao nhau những điều mật ngọt, vậy mà nay chẳng còn thấy đâu. Cuộc đời vốn dĩ vô thường, không ai đoán trước được tương lai sẽ xảy ra điều gì, nên chỉ biết cố gắng gìn giữ hiện tại để còn lưu dấu cho quá khứ mai sau.

“Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Có khi nắng khuya chưa lên mà một loài hoa chợt tím
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Gót chân đôi khi đã mềm gọi buồn cho mình nhớ tên……”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Duy Khánh trình bày.

Chiều hôm nay thật khác, không giống như mọi buổi chiều anh từng trải qua, cũng trên con đường ấy, cũng trong khung cảnh những tia nắng đang dần buông nhưng có một điều lạ là không còn em đồng hành cũng anh nữa. Trên con đường ấy, nỗi miên man mang tên “nhớ em” cứ phủ đầy tâm trí anh, làm mờ đi bối cảnh u buồn nhưng lại phủ thêm một tầng sầu thảm trong lòng anh. “Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em” – Giai điệu trầm buồn đã mở ra một cung bậc cảm xúc thật bao la cùng không gian trải đầy tâm sự. Ra phố phải chăng chỉ là một cái cớ để chàng trai phủ định sự thật hiện tại mình chỉ còn “một mình”, trốn tránh hiện thực có phần tàn khốc, che lấp nỗi buồn bằng sự nhộn nhịp của đường phố.

Có một nỗi nhớ không tên nhưng lại mang theo sự xa lạ của từng góc phố thân quen, nặng trĩu trong lòng trút hết lên đôi gót chân ấy – Gót chân đang chạy trốn khỏi thực tại của nỗi nhớ. Đi qua từng góc phố, mỗi bước đi như nặng thêm ngàn cân, càng đi càng nhớ, càng nhớ lại càng sầu. Nhìn ánh chiều tà đang dần buông như có một loài hoa đang nở mang theo tâm sự tím, nhìn ánh chiều lòng lại càng thêm nặng trĩu, thật sự chẳng biết anh chàng ra phố để tìm kiếm hy vọng vơi đi nỗi buồn hay dằm mình trong cơn mưa thương nhớ người yêu “xưa”?

“…..Chiều qua bao nhiêu lần môi cười
Cho mình còn nhớ nhau
Chiều qua bao nhiêu lần tay mời
Nghe buồn ghé môi sầu.
Ngày nào mình còn có nhau xin cho dài lâu
Ngày nào đời thôi có nhau xin người biết đau…….”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Thái Châu trình bày.

Chỉ một nụ cười trong chiều hôm nao nhưng lại làm chàng trai ấy lưu luyến mãi và cứ hoài tìm kiếm trong sự vô vọng như một tên ngốc quên cách xác định phương hướng – “Chiều qua bao nhiêu lần môi cười cho mình còn nhớ nhau”. Chiều qua rồi chiều lại đến, vòng lặp thời gian cứ tuần hoàn mãi nhưng hình bóng người thương vẫn lưu lại trong tâm trí, chẳng vơi đi chút nào. Như một bức tường thành vững chắc hiện hữu trong dòng người nơi phố chiều, hình ảnh cô gái ấy cứ chập chờn nơi góc phố từng quen.

Thương nhớ nhau, ngỡ mình còn có nhau, nhưng đâu biết rằng đó chỉ là quá khứ, cái người ta gọi bằng hai chữ “đã từng”. Chàng trai mong cầu được một lần quay về quá khứ để trân trọng hơn phần tình cảm ấy, để tình chúng ta hiện tại còn dài lâu và biết đâu sẽ đến được bến bờ của hạnh phúc. Bởi anh đã thấm thía cảnh đơn độc, mỗi người mỗi ngã, tim này đau thắt từng cơn, tâm này chất chồng nỗi nhớ – Một chữ “đau” nói lên hết tâm tư lúc này!

“……Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Gió ơi gió ơi bay lên để bụi đường cay lòng mắt
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Áo xưa chưa quen phong trần đợi mùa thu vàng áo thêm……”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Elvis Phương trình bày.

Lại lang thang trên phố vắng, lại thêm một ngày nhớ đến em, lại thêm một lần chờ đợi và kiếm tìm trong vô vọng. Đôi khi muốn khóc thật to để vơi đi nỗi sầu trong lòng, người ta sẽ nhờ đến gió bụi để cay nồng đôi mắt hoặc một trận mưa ướt át hoàn nước mưa cùng lệ – “Gió ơi gió ơi bay lên để bụi đường cay lòng mắt”. Muốn khóc thật to một lần giải phóng nỗi u uất trong lòng này, nhưng nước mắt chẳng thể rơi, có phải nỗi đau ấy quá dày, quá miên man? Chút bụi chút gió chỉ khiến người ta thêm phần suy tư, tâm trí sớm bay đến nơi có người thương hiện hữu….

Anh nhớ mãi những ký ức chúng ta từng có, nhớ từng khoảnh khắc ta bên nhau, nhớ từng cái nắm tay ấm áp…Nhìn thấy mảnh áo xưa còn chưa tập quen được với phong sương giá rét đã sắp thay màu áo mới anh không còn quen, tim chợt thắt, lòng chợt đau….Nhưng vẫn không tự chủ được mà “âm thầm nhớ nhớ tên em”.

“…..Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Bước chân nghe quen cũng buồn lạy trời xin còn tuổi xanh
Còn một mình trên phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Ngoài kia không còn nắng mềm ngoài kia ai còn nhớ tên.”

Thời gian trôi nhanh khiến con người ta cảm thấy sợ hãi, một chiều lại một chiều, mang theo tuổi xanh hối hả qua đi. Từng bước chân tưởng quen mà lạ, tưởng lạ nhưng hóa ra lại rất quen thuộc, sự thay đổi luân phiên chẳng mang lại niềm hứng khởi mà còn làm lòng ta thêm chua chát và buồn hiu. Một người thương bỗng xa lạ, một người từng yêu lại trở thành bạn,…một người tưởng lạ nhưng lại được mang đến đời ta như một phép lạ. Ngày tháng ngây ngô, vào ra như một cái “xác không hồn” vì nỗi nhớ thương khiến cho chàng trở chẳng biết làm sao. Cuộc sống bây giờ, chỉ còn lại đôi dòng kỷ niệm mà thôi!

Đến lúc này, anh vẫn chưa tin đây là sự thật – Anh thật sự đã đánh mất em – Người con gái mới hôm nào còn kề cạnh bên anh, vậy mà nay chỉ “còn một mình trên phố” và cũng chỉ biết âm thầm mà nhớ tên em chứ cũng chẳng dám gọi thành lời. Anh sợ một ngày nào đó “ngoài kia không còn nắng mềm ngoài kia ai còn nhớ tên”.

Trích lời bài hát Chiều Một Mình Qua Phố:

Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Có khi nắng khuya chưa lên mà một loài hoa chợt tím
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Gót chân đôi khi đã mềm gọi buồn cho mình nhớ tên.

ĐK
Chiều qua bao nhiêu lần môi cười
Cho mình còn nhớ nhau
Chiều qua bao nhiêu lần tay mời
Nghe buồn ghé môi sầu.
Ngày nào mình còn có nhau xin cho dài lâu
Ngày nào đời thôi có nhau xin người biết đau.

Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Gió ơi gió ơi bay lên để bụi đường cay lòng mắt
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Áo xưa chưa quen phong trần đợi mùa thu vàng áo thêm.

Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Bước chân nghe quen cũng buồn lạy trời xin còn tuổi xanh
Còn một mình trên phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Ngoài kia không còn nắng mềm ngoài kia ai còn nhớ tên.

Viết một bình luận