“Cuốn Theo Chiều Gió” – Dường như gió đã cuốn đi vô vàn ký ức tuổi thơ của tôi

Tác giả Anh Việt Thu là một người con trong gia đình nông tầm trung ven nhánh sông Tiền của nơi đất Tiền Giang. Ông là anh cả và có thêm ba người em nhỏ hơn, cái bút danh dưới mỗi tác phẩm của nhạc sĩ, được lấy từ tên của đứa em út ông yêu thương nhất. Em út của ông tên là Huỳnh Hữu Việt Thu – Bút danh “Anh Việt Thu” chúng ta có thể hiểu là “Anh của Việt Thu”. Cái bút danh làm cho người hâm mộ phải cảm thán bởi tình cảm ông dành cho người nhà của mình. Rời quê để tiếp nối con đường học vấn tại Sài Gòn vào năm 1950, sau 6 năm học tập và tập tành sáng tác, ông đã có những tác phẩm đầu tay của mình như: “Giòng An Giang”, “Đẹp Bạc Liêu”,….Dù gắn bó với âm nhạc không lâu bởi bệnh tật đã mang ông lìa xa cõi trần xa hoa và lắm bon chen này, nhưng cũng đủ để ông cống hiến cho nền âm nhạc Việt Nam hàng trăm bài hát nổi tiếng và được người người đón nhận một cách nồng nhiệt.

Nhạc sĩ Anh Việt Thu.

Ca khúc “CUỐN THEO CHIỀU GIÓ” cũng là một trong những sáng tác nổi bật của ông và được cố nhạc sĩ Anh Việt Thu sáng tác vào năm 1966 – Đây cũng là khoảng thời gian mà nhạc sĩ cho ra đời hàng loạt nhạc phẩm nổi tiếng như: “Anh còn gì cho em”, “Hai vì sao lạc”, “Mưa đêm nay”, “Ngày lên cao”, “Vùng trời sỏi đá”,…. Bài hát này nhắn nhủ với người nghe về một tuổi thơ đã qua, một khoảng không gian với bao hồi ức đẹp bên gia đình trên mảnh đất quê hương. Bài hát với giai điệu da diết, mang đến cho khán giả yêu nhạc bao luyến lưu và hồi tưởng về một khoảng thời gian vô lo, vô nghĩ, lúc nào cũng lạc quan và yêu đời….Nhưng ta giờ đã lớn, đã không còn được như thế nữa, nên chỉ đành mượn chút hoài niệm để cho lòng được nhẹ vơi.

“Một ngày nào về thăm đất mẹ

Đường về mưa bay giăng mắc lối đi

Còn tìm đâu xanh xanh hoa cỏ

Tìm đâu đêm đêm trăng tỏ

Tìm đâu tiếng ru vào nôi….”

Khi cất bước ra đi, tìm đến nơi thành thị phồn hoa đô hội, lòng chỉ mong có một cuộc đời đổi thay tốt đẹp hơn, quyền quý hơn. Nhưng có ai nghĩ đến sẽ có một ngày phải quay về quê hương nơi đã nuôi ta khôn lớn, nơi đã gắn bó với ta gần một phần ba quãng đời? Nơi đây không chỉ có gia đình, có người thân, bạn bè, nó còn có những hoài niệm tưởng chừng đã cũ nhưng vẫn luôn thường trực trong tâm can mỗi người.

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc Cuốn Theo Chiều Gió của do ca sĩ Thanh Thúy trình bày.

“Một ngày nào đó về thăm đất mẹ, đường về mưa bay giăng mắc lối đi” – Phải chăng xa rời đã lâu, tác giả đã sắp quên mất con đường thân quen ngày nào dẫn lối về mái nhà cũ? Hay đã không còn những bãi cỏ, những bụi hoa thân thuộc trước đây, mất dần những tiếng hò đêm trăng tỏ, những tiếng ru vào nôi mỗi đêm canh,…nên làm cho nhạc sĩ thấy xa lạ? Nhưng dù vì điều gì thì khung cảnh ấy vẫn làm cho lòng người khắc khoải và mông lung.

“….Còn tìm đâu tìm đâu mái nhà

Còn tìm đâu ngôi trường cũ mến yêu

Còn tìm đâu mây buông tóc xõa

Tìm đâu em thơ nho nhỏ

Tìm đâu tuyết sương mẹ già….”

Tuổi thơ là những tháng ngày bên gia đình, bên mái nhà cũ, bên mái trường xưa, bên người em bé nhỏ,…được che chở, được yêu thương, được bảo bọc trong vòng tay của mẹ già. Đối với ta lúc ấy, mọi chuyện đều nhỏ bé, chẳng gì to tát cả vì chẳng cần bận tâm, chẳng cần lo nghĩ. Nhưng khi trưởng thành, lao vào vòng xoáy của cuộc sống kim tiền thì ta lại cảm thấy mỏi mệt trước những lo toan, những toan tính, những bon chen, vật lộn với những mưu mô trong xã hội,…làm cho người ta thêm thèm khát cảm giác được quay về quá khứ. Tìm lại mái nhà nơi gia đình ta luôn bên nhau, dù nghèo khó, dù lam lũ nhưng ta vẫn bên nhau, đời vẫn vui đủ. Tìm lại mái trường cũ thân yêu, nơi có tà áo dài của cô nàng bé nhỏ cùng mái tóc buông xõa tung bay. Tìm đâu hình ảnh người mẹ già luôn ngày ngày mong ngóng tin ta, đợi chờ nơi mái hiên trông ta trở về,…Thời gian như một bát nước đổ đi, nước đổ đi rồi làm sao vớt lại được? Phút giây ngắn ngủi ấy, nay còn đâu?

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc Cuốn Theo Chiều Gió của do ca sĩ Hoàng Oanh trình bày.

“…Gió cuốn nước chảy lạnh lùng

Đường xưa muôn lối biết đi tìm đâu ngày thơ

Lặng nhìn mưa mưa rơi nức nở

Mây trắng xây thành

buồn dâng dâng lên ngất trời…..”

Thời gian như gió cuốn, như dòng nước chảy lạnh lùng, vẫn trên con đường xưa cũ ấy, làm sao có thể tìm lại những hồi ức tuổi thơ đã qua đi? Ta chỉ biết lặng nhìn những cơn mưa rơi, như muốn xóa bỏ đi những ký ức đã cũ, như khóc cho khoảng thời gian tươi đẹp đã qua.

Tâm đã buồn, mưa lại rơi, như nâng cấp nỗi sầu ấy lên gấp bội. Thi hào Nguyễn Du có câu thơ rất phù hợp với thời khắc đau thương này: “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” – Là cảnh vật làm lay động tâm trạng của người, hay chính người làm cho thiên nhiên thêm ảm đạm? Mưa không thoáng qua như vĩnh biệt, mà mưa còn “nức nở” như xót thương, làm lòng tác giả thêm day dứt, người nghe còn thêm não nùng.

“….Ngày thơ ơi! Đã qua mất rồi

Còn niềm tin trong lòng vẫn nở hoa

Còn dìu nhau trong cơn mưa gió

Dìu nhau trong cơn giông bão

Dìu nhau dắt nhau vào đời.”

Dù biết những tuổi thơ này đã mãi rời xa chúng ta, nhưng nó vẫn luôn là nguồn động lực để thôi thúc chúng ta vượt qua nghịch cảnh, vươn lên trong những khó khăn. Ký ức tuổi thơ như một niềm tin nở hoa trong lòng mỗi người, làm dịu đi những mệt mỏi, những ưu tư. Ký ức tuổi thơ như người mẹ, người cha, dìu dắt ta qua những chặng đường gian khó, những bão táp của cuộc đời,….

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc Cuốn Theo Chiều Gió do ca sĩ Hương Lan trình bày.

Đã qua rồi cái thời tuổi mộng, những ngày ta còn hồn nhiên, dù thế thì ta vẫn luôn luôn lưu giữ nó trong cõi lòng này, nó luôn tồn tại như một điều hiển nhiên và có thể sẽ chẳng bao giờ bị xóa nhòa. Những hoài niệm tuổi thơ không chỉ cho ta động lực, mà còn cho ta những kinh nghiệm để vững bước vào đời chông chênh và đầy bão tố.

Tuổi thơ hồn nhiên, vô tư và vui tươi là thế, chất chứa bao khát vọng là thế! Dù có trong nghèo khó hay sang giàu, dù có lam lũ hay quyền quý thì nó đều là những gì tốt đẹp nhất, vui tươi nhất và ý nghĩa nhất trong hồi ức của chúng ta. Những kỷ niệm này luôn tràn ngập một màu hồng thuần khiết, không toan tính, không lợi dụng,…Và trên một hành trình mỏi mệt ấy để đi đến tương lai, nếu có gì mệt mỏi, có gì làm ta gục ngã thì hãy tìm về những ký ức mang tên “tuổi thơ” để được an ủi, để yêu thương và để được che chở cho con tim đang chồng chéo nhiều vết thương. Và hãy để những đau thương, những vất vả, bộn bề kia được “Cuốn theo chiều gió” cho tâm ta lại được tĩnh lặng, an yên.

Trích lời bài hát Cuốn Theo Chiều Gió của nhạc sĩ Anh Việt Thu:

Một ngày nào về thăm đất mẹ
Đường về mưa bay giăng mắc lối đi
Còn tìm đâu xanh xanh hoa cỏ
Tìm đâu đêm đêm trăng tỏ
Tìm đâu tiếng ru vào nôi.

Còn tìm đâu tìm đâu mái nhà
Còn tìm đâu ngôi trường cũ mến yêu
Còn tìm đâu mây buông tóc xõa
Tìm đâu em thơ nho nhỏ
Tìm đâu tuyết sương mẹ già.

Gió cuốn nước chảy lạnh lùng
Đường xưa muôn lối biết đi tìm đâu ngày thơ
Lặng nhìn mưa mưa rơi nức nở
Mây trắng xây thành
buồn dâng dâng lên ngất trời.

Ngày thơ ơi! Đã qua mất rồi
Còn niềm tin trong lòng vẫn nở hoa
Còn dìu nhau trong cơn mưa gió
Dìu nhau trong cơn giông bão
Dìu nhau dắt nhau vào đời.

Viết một bình luận