Ta cố quên người nhưng sao lòng mãi nhớ hoài, nhớ thương một hình bóng quen thuộc khó mà xóa nhòa – Người Quên Kẻ Nhớ (Đài Phường Trang)

Nhắc đến nhạc sĩ Đài Phương Trang, những người yêu nhạc sẽ nhớ ngay đến những bản tình ca buồn não lòng của ông. Đài Phương Trang bắt đầu viết nhạc từ năm 1965 và tác phẩm đầu tay ra mắt công chúng là Bốn Màu Áo (Viết chung với nhạc sĩ Anh Thy). Dù không phải là cái tên đình đám trong làng nhạc vàng nhưng Đài Phương Trang cũng sở hữu nhiều ca khúc nổi tiếng như Hoa Mười Giờ (viết chung với Ngọc Sơn), Hai Mùa Noel, Căn Nhà Dĩ Vãng, Biết Ai Tâm Sự, Tình Yêu Tuyệt Đối, Chuyến Xe Miền Tây… các tác phẩm của nhạc sĩ Đài Phương Trang xuất hiện ngày càng thường xuyên và trở nên quen thuộc với người yêu nhạc. Tên tuổi của ông đã trở thành một dấu ấn trong lịch sử âm nhạc bolero, đặc thù của miền Nam với gia tài hơn 600 ca khúc. Âm nhạc đã đưa ông đến với những con đường mới lạ, thay đổi nhiều điều trong cuộc sống của mình.

Nhạc sĩ Đài Phương Trang

Những khúc tình ca của Đài Phương Trang hầu hết là những câu chuyện tình đẹp lãng mạn nhưng cũng lấy đi nhiều cảm xúc của người nghe. Người Quên Kẻ Nhớ là một bản tình ca rất buồn dù đó chỉ là chuyện tình yêu mà ông tưởng tượng hay chỉ là chứng kiến ở những người xung quanh mình. Ông lắng nghe những dư vị tình yêu xung quanh, cảm nhận bằng cả tâm hồn mình và lấy đó làm cảm hứng sáng tác.

Người đã quên rồi sao ta còn nhớ 

Người đã quên ta vẫn còn nhớ hoài 

Người đã quên rồi câu hứa ngày xưa 

Trọn đời thề không đổi thay 

Muôn đời yêu mãi người thôi 

Người đã phụ lời thề yêu trọn kiếp 

Người dối gian ta những lời hứa đầu 

Người đã đi rồi ta vẫn còn đây 

Lạnh lùng trời đêm trắng đêm 

Có ai thấu được nỗi niềm 

https://www.youtube.com/watch?v=mPao75dMPCM

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Tuấn Vũ & Như Mai trình bày.

Con người ta chìm đắm trong tình yêu với những nỗi đau và thống khổ. Ta muộn phiền bởi một nỗi nhớ, một nụ cười, một bóng hình hay ánh mắt. “Người đã quên rồi sao ta còn nhớ”, “người đã quên ta vẫn còn nhớ hoài”, ta nhận ra rằng sự day dứt và nhớ mong của mình chẳng phải là điều tồi tệ nhất, chính sự lãng quên, thờ ơ của người mới là thứ khiến tâm hồn ta trở nên khô cằn và trống rỗng. “Người đã quên rồi câu hứa ngày xưa”, rằng đôi ta sẽ yêu nhau trọn đời không hề đổi thay, sẽ mãi yêu một người thôi, người đã quên những ký ức đẹp đẽ của ngày nào, một cái nắm tay đầu, một ngả đường quen, một nụ cười hạnh phúc. “Người đã phụ lời thề yêu trọn kiếp” của đôi ta, hạnh phúc bao nhiêu thì người cũng đã lãng quên khiến ta lại hẫng hụt, đau buồn gấp bội. Những lời hứa cũng chỉ là lời hứa, nó có giá trị to lớn với ta, gieo cho ta bao hy vọng nhưng nó chẳng có giá trị gì với người, “người đã dối gian ta những lời hứa đầu”.

Ta giấu mãi trong tim ký ức về người, người đã đi rồi, để lại khoảng trống trong lòng ta chẳng thể nào lấp đầy. “Lạnh lùng trời đêm trắng đêm”, khi đêm sương lạnh ùa về cảm xúc của ta thật lâng lâng khó tả. Nhớ nhung, buồn bả rồi chợt tự hiểu rằng tôi chỉ còn một mình giữa trời đông. Bất kể ai cũng không thể thắng nổi cảm giác trống trải, đơn côi lạnh thấu tâm can, có lẽ tình yêu của ta có lớn lao đến nhường nào cũng chẳng thể thắng nổi sự lãng quên của người ấy, có ai thấu được nỗi niềm của một trái tim loạn nhịp luôn chứa đầy tổn thương.

Người quên kẻ nhớ 

Yêu nhau người nỡ phụ phàng 

Sao mình còn vẫn cứ yêu 

Kẻ nhớ người quên 

Chưa vui phút giây đẹp tơ duyên 

Mà sầu đau đã gọi tên 

Xin trả cho ngươì lời gian lời dối 

Tôi cố quên sao thấy lòng nhớ hoài 

Người đã đi rồi còn đâu ngày vui 

Chỉ còn mình tôi với tôi 

Nhớ thương suốt đời chẳng quên. 

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Giao Linh và Hoàng Tuấn trình bày.

Người đã quên sao ta vẫn còn nhớ, người đã đến rồi lại vội vàng đi. Khi yêu ta nghĩ rằng tình cảm chân thành sẽ là sợi dây chắc chắn có thể neo giữ lòng người, nhưng nếu suông sẻ như vậy thì trên đời này làm gì có hai từ “đau khổ”. Một vòng tay ta dù có rộng bao nhiêu thì cũng chẳng thể ôm trọn một người đã muốn rời đi. Dẫu biết tình cảm ta đã đặt nhầm chỗ, dẫu biết người chẳng còn thiết tha nhưng “sao mình còn vẫn cứ yêu”, sao vẫn cứ khờ dại đợi chờ một lời hồi đáp. Ta chỉ mất một khoảnh khắc ngắn ngủi để yêu người nhưng đâu thể nào quên đi trong một thời gian ngắn. Càng cố quên lại càng thêm nhớ, người ta thường bảo thời gian sẽ chữa lành vết thương nhưng với tình ta thì lại không, dù đã xa nhưng dư âm buồn bã mãi vang vọng. Người đã lãng quên tình ta, quên nơi chốn hạnh phúc này để đi về chốn khác, ta cố quên người nhưng sao lòng mãi nhớ hoài, nhớ thương một hình bóng quen thuộc khó mà xóa nhòa, khó mà vơi đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.

Tình yêu ngày ấy ta với người cùng ngập tràn trong hạnh phúc. Những hồi ức về người luôn khiến trái tim ta tan vỡ. Nó khiến ta cười vì những tháng ngày qua bên nhau, nhưng nó cũng khiến ta khóc vì tháng ngày vui ấy không còn nữa bởi “người đã đi rồi”, chỉ còn mình ta với nhớ thương suốt đời chẳng quên. Thật ra quên đi một người không khó, quên những kỷ niệm đã khắc ghi như một thói quen mới là chuyện khó có thể thực hiện. Quá khứ luôn gắn liền với kỷ niệm, trái tim loạn nhịp gắn liền với dáng hình người thương, nó đã tồn tại thì mãi chẳng dễ dàng mà mất đi. Người ta thường trốn tránh và che giấu cảm xúc đó, ngỡ rằng chôn giấu thật sâu sẽ chẳng khơi gợi lên nữa, nhưng đôi khi, những thứ ta không nhìn thấy nữa cũng chẳng phải là những thứ ta đã quên hẳn rồi.

Năm tháng mong manh như lời hứa vội trong tình ta, dĩ nhiên nó cũng dễ dàng trôi theo gió thổi… và người cũng đã đổi thay. Ta dù biết cuộc tình đã trôi qua chẳng thể nào níu giữ, dù biết người đã quên, dù biết “người dối gian ta những lời hứa đầu” … nhưng ta vẫn nhớ thương vì ta đã chọn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc.

Nhạc phẩm Người Quên Kẻ Nhớ với giai điệu sầu não vang vọng rồi lắng đọng trong từng lời ca. Tình ca của nhạc sĩ Đài Phương Trang bao giờ cũng mang một nỗi buồn thăm thẳm, nhưng trong nỗi buồn đó không hề có sự nặng nề hay than trách, nhạc sĩ luôn lồng ghép vào đấy những cảm xúc tích cực, nhân hậu như chính con người của ông để người nghe có thể cảm nhận sâu sắc hơn về cuộc sống, tình yêu.

Lời bài hát Người Quên Kẻ Nhớ – Đài Phương Trang

Người đã quên rồi sao ta còn nhớ
Người đã quên ta vẫn còn nhớ hoài
Người đã quên rồi câu hứa ngày xưa
Trọn đời thề không đổi thay
Muôn đời yêu mãi người thôi

Người đã phụ lời thề yêu trọn kiếp
Người dối gian ta những lời hứa đầu
Người đã đi rồi ta vẫn còn đây
Lạnh lùng trời đêm trắng đêm
Có ai thấu được nỗi niềm

ĐK:
Người quên kẻ nhớ
Yêu nhau người nỡ phụ phàng
Sao mình còn vẫn cứ yêu
Kẻ nhớ người quên
Chưa vui phút giây đẹp tơ duyên
Mà sầu đâu đã gọi tên

Xin trả cho ngươì lời gian lời dối
Tôi cố quên sao thấy lòng nhớ hoài
Người đã đi rồi còn đâu ngày vui
Chỉ còn mình tôi với tôi
Nhớ thương suốt đời chẳng quên

Viết một bình luận