“Người Thương Kẻ Nhớ” – Khúc nhạc buồn kể về cuộc chia ly hai người yêu nhau của nhạc sĩ Hàn Châu

Vốn tưởng rằng cuộc tình đôi ta là duyên trời định, ước hẹn trăm năm, nhưng nào ngờ hạnh phúc ngắn ngủi, mang nỗi ngậm ngùi muôn đời. Đó là tất cả nỗi niềm mà nhạc sĩ Hàn Châu đã ngắn gửi qua nhạc khúc Người thương kẻ nhớ. Cũng như tên bài hát, Người thương kẻ nhớ là một nhạc khúc buồn diễn tả nỗi lòng của hai kẻ yêu nhau nhưng lại chia xa nhau. Là bức tranh buồn khi người ra đi ôm nỗi nhớ, người ở lại ôm nỗi chờ.

Nhạc sĩ Hàn Châu tên thật là Lê Đình Nam (1947), ông được sinh ra và lớn lên tại vùng đất Bình Định. Đến năm ông 14 tuổi thì theo chị cả, tức vợ của nhạc sĩ Thanh Sơn, vào Sài Gòn. Năm 1966, nhạc sĩ Hoàng Trang sáng tác nhạc khúc “Ngỏ hồn qua đêm” rồi đưa tên ông vào bài nhạc với tên là Hàn Châu. Từ đó, Hàn Châu sử dụng bút danh này cho đến tận ngày nay. Hàn Châu là một nhạc sĩ nhạc vàng snags tác trước năm 1975 đến nay với các ca khúc quen thuộc như: Cây cầu dừa, Những đóm mắt hỏa châu, Thành phố sau lưng, Về quê ngoại,…

“Người thương kẻ nhớ” là một nhạc khúc trữ tình về cuộc chia xa của hai người yêu nhau. Là sự tan vỡ của hai con tim, người ra đi, kẻ ở lại khi còn nhiều luyến lưu, yêu thương.

Anh đi rồi, ngậm ngùi tôi ở lại
Đêm bóng dài, nghe lạnh đầy bờ vai
Người đi vương nỗi nhớ
Người ở lại mang nỗi chờ
Ngõ hồn cô quạnh bơ vơ
Chỉ còn lại một vần thơ.

https://www.youtube.com/watch?v=iemgjoeUUV8

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Thái Châu trình bày.

Mở đầu nhạc khúc là khung cảnh chia ly đầy lưu luyến, là cảnh “Anh đi rồi, ngậm ngùi tôi ở lại”. Chàng trai đã đi xa, giờ đây chỉ còn lại cô gái ở lại trong bóng đêm dài, với đôi vai gầy lạnh giá giữa đêm. Còn đâu vòng tay ấm áp ngày nào. Còn đâu những hạnh phúc ban đầu. Thứ còn lại giờ đâu có chăng là lòng bùi ngùi nhìn anh đi, là nỗi chờ trong tâm hồn cô quạnh. Với cách sử dụng từ, gieo vần tài hoa, người nhạc sĩ ấy đã thổi hồn thơ vào từng ca từ của bài hát. Câu hát như ngân nga, như kéo dài thêm bóng đêm, như tô thêm nỗi lòng cô quạnh của người con gái ấy.

Anh đi rồi, nửa hồn tôi khờ dại
Trăn trở hoài những kỷ niệm chưa phai
Ngày tôi anh gặp gỡ
Ngày tạ từ tay vãy chào,
Mềm lòng cặp nhạn xa nhau
Bởi giòng đời tựa sóng dâng cao

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Như Quỳnh trình bày.

Ngày anh ra đi, khi còn mình tôi ở lại, tôi “trăn trở hoài những kỷ niệm chưa phai”. Đó là những kỷ niệm chúng ta vừa gặp gỡ, rồi ngày tạ từ tôi vẫy tay chào anh. Ngày anh đi,  “nửa hồn tôi khờ dại”, Bởi nửa hồn kia đã theo anh rời anh, nửa hồn ở lại vấn vương, khờ dại với những kỷ niệm ngày nào. Cô gái ấy như dại ra khi phải chia xa người yêu, khi phải chấp nhận đánh mất cuộc tình vừa chớm nở. Đôi ta chia xa, cũng giống như cặp nhạn kia xa nhau, nhưng biết làm sao được, giữa giòng đời “tựa sóng dâng cao”. Cặp nhạn nhỏ bé, giữa bão đời sóng dâng trào, đôi cánh nhỏ bé sao chống nổi giòng đời.

Anh ra đi, nơi trời xa xứ lạ
Nhắn gửi gì về miền đất quê ta
Anh vô tư hay là anh còn nhớ
Những con đường tình tựa ngày qua

Anh ra đi, ở nơi “xa xứ lạ” có nhắn gửi gì về miền đất quê hương, có nhắn gửi gì về cho tôi. Anh vô tư hay anh còn nhớ, những kỷ niệm xưa chúng ta trên những con đường tình. Ngày anh đi, mình cùng chung nỗi nhớ, cùng vương nỗi sầu, nhưng anh xa rồi. nơi xứ xa anh dần cũng quên đi những kỷ niệm cũ. Có chăng giờ đây cũng mình tôi còn vương vấn hoài niệm xưa. Thì thôi xin chấp nhận “tình mình đành chia phôi”.

Anh đi rồi, có nghĩa là xa xôi.
Tôi ngóng chờ cũng chỉ là chờ thôi
Làm sao ngăn được bước
Người ở lại chung hướng đời
Tình mình đành chia phôi
Mắt lệ buồn, tuôn mặn bờ môi.

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Phương Anh trình bày.

Anh ra đi, tôi ngóng chờ. Nhưng “cũng chỉ là chờ thôi” “làm sao ngăn được bước”. Cô gái ở lại với mong chờ nhưng chính cô cũng biết cô chỉ chờ trong vô vọng, vì cô không ngăn được bước chân anh đi. Chỉ có cô ôm nỗi sầu, ôm nỗi chờ, ôm những kỷ niệm xưa cũ. Chỉ còn mình cô chưa buông bỏ được đoạn tình cảm xưa. Nhưng rồi cô cũng phải chấp nhận rằng cuộc tình ấy nay đã “chia phôi”. Chấp nhận rằng chúng ta đã chia xa. Hình ảnh cô gái yêu mềm nhìn bước chân người yêu ngày một xa cô, với “mắt lệ buồn, tuôn mặn bờ môi” là đoạn kết của cuộc tình ấy, đoạn kết của nhạc khúc buồn Người thương kẻ nhớ.

Hình ảnh đó như ám ảnh, như đọng mãi trong tâm trí người nghe. Tiếng nhạc đã hết, giai điệu cũng thôi ngân nga, nhưng sao hình ảnh cô gái với đôi mắt buồn đẫm lệ vẫn vấn vương lòng người. “Người thương kẻ nhớ”, không chỉ là một bản nhạc buồn về cuộc chia tay đầy luyến lưu của hai người yêu nhau, mà còn là một bức tranh được vẽ nên bởi ca từ giản dị nhưng chân thật, gần gũi. Bài hát như bức tranh buồn về cảnh người đi mang theo tình yêu dang dở, kẻ ở mang luyến lưu, nhớ triền miên.

Trích lời bài hát Người Thương Kẻ Nhớ:

Anh đi rồi, ngậm ngùi tôi ở lại
Đêm bóng dài, nghe lạnh đầy bờ vai
Người đi vương nỗi nhớ
Người ở lại mang nỗi chờ
Ngõ hồn cô quạnh bơ vơ
Chỉ còn lại một vần thơ

Anh đi rồi, nửa hồn tôi khờ dại
Trăn trở hoài những kỷ niệm chưa phai
Ngày tôi anh gặp gỡ
Ngày tạ từ tay vãy chào,
Mềm lòng cặp nhạn xa nhau
Bởi giòng đời tựa sóng dâng cao

Anh ra đi, nơi trời xa xứ lạ
Nhắn gửi gì về miền đất quê ta
Anh vô tư hay là anh còn nhớ
Những con đường tình tựa ngày qua

Anh đi rồi, có nghĩa là xa xôi.
Tôi ngóng chờ cũng chỉ là chờ thôi
Làm sao ngăn được bước
Người ở lại chung hướng đời
Tình mình đành chia phôi
Mắt lệ buồn, tuôn mặn bờ môi.

1 bình luận về ““Người Thương Kẻ Nhớ” – Khúc nhạc buồn kể về cuộc chia ly hai người yêu nhau của nhạc sĩ Hàn Châu”

Viết một bình luận