Tình khúc “Riêng Một Góc Trời” – Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình thương nhớ nhau!

Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên tên thật là Ngô Quang Bình, sinh ngày 26/9/1948 tại Hải Phòng, ông là một nhạc sĩ tài hoa, đã chọn lối đi riêng cho mình đi theo một dòng nhạc riêng, không dàn trải cụ thể sự tình, không bi lụy. Ông từng nói rằng: “Tôi không viết nhạc để sống, nhưng sống để viết nhạc”, cho thấy ông là người sống vì nghệ thuật hơn là nô lệ cho đồng tiền bằng những sáng tác của mình. Ngô Thụy Miên đến với âm nhạc bằng những cảm xúc riêng tư, không hề có mục đích thương mại, như ông đã tuyên bố, do đó những tình khúc của ông đã thoát ra sự gò bó khi dùng âm nhạc và lời ca làm sinh kế như một số nhạc sĩ cùng thời. Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên muốn viết cho chính ông, bằng những cảm xúc thật của mình, “tôi không viết cho mọi người”. Tuy chủ trương không viết cho mọi người, nhưng dòng nhạc của ông đã nói lên được tâm sự của những ai từng có những rung động trong tình yêu.

Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên

Ca khúc “Riêng một góc trời” là một sáng tác rất nổi tiếng của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên được ông viết vào năm 1996, là một trong những bản tình ca muộn màng của Ngô Thụy Miên, được sáng tác khi tác giả đã tròn 50 tuổi. Khi đó, ông đang có cuộc hôn nhân viên mãn với người bạn gái thuở còn son trẻ, sau những năm tháng thăng trầm của cuộc đời. Tuy nhiên như những tình ca của Ngô Thụy Miên thường mang nội dung và giai điệu buồn, cái buồn man mác không vương sầu lụy. Tình yêu trong tuyệt phẩm “Riêng Một Góc Trời” mỏng manh như sương khói, nhưng mãi vấn vương nuối tiếc, nặng tình về những ngày tháng cũ.

Với giai điệu sâu lắng của bài hát và những ca từ tha thiết mà giản dị như thế cùng giọng hát của ca sĩ Tuấn Ngọc vô cùng ngọt ngào đến mức không thể không gợi cho người nghe một nỗi buồn ảm đạm nào hơn. Nỗi buồn trong “Riêng một góc trời”, nhìn như những sợi khói mỏng manh nhè nhẹ, nhưng vấn vương. Không biết bao người đang âm thầm đi bên cuộc đời với những mảnh tình hiu hắt trên vai, với nỗi buồn lá úa rơi rụng trong tim.

“Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên dòng suối mơ

Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa

Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ

Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi…”

Ngay từ đầu, bài hát đã là sự chia ly. Sự chia ly không có nhiều đau khổ mà chỉ nhàn nhạt như nắng tắt cuối ngày đông, xào xạc thoáng qua như ngọn gió mùa thu cuốn đi những thề nguyền, và nhẹ nhàng như chiếc lá khô lìa cành vương trên vai áo.

Không phải nỗi chia ly không để lại nhiều đau khổ, cũng như ai biết được chiếc lá lìa cành không đớn đau. Chỉ là, đó là quy luật của cuộc đời, là quy luật khiến cho mây vẫn luôn trôi và mưa vẫn đang rơi.

Một mối tình đã chia ly mà vẫn mang một màu nắng long lanh đưa em trở về những ngày còn yêu. Gió mang theo câu yêu thương còn vương vấn đi về đâu, xa rời nơi chốn cũ êm đềm,

những ngày kỷ niệm còn đong đầy. Tình như chiếc lá úa rụng rơi theo tháng ngày vô tình lại mang nhiều nỗi nhớ. Chợt vô tình mưa vẫn là mưa rơi, mây vẫn là mây trôi, chỉ có mình tôi ở lại với mối tình hắt hiu.

“…Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai

Vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai

Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối

Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời…”

Người đang vui nơi đâu, còn tôi đang xót xa nơi đây nhớ thương hình bóng chỉ mới đây thôi mà ngỡ như một giấc mơ vừa mới đi ngang qua. Tôi đếm từng bước chân cô đơn nhớ vòng tay ấm đan tay ngày nào còn ấm êm, còn có những tiếng cười ngày chưa xuất hiện giông bão.

Đời như sương khói kể từ ngày em dứt áo ra đi. Trong bóng tối chỉ còn nghe thấy tiếng trần tình những ngày tháng đẹp đẽ, như lá rơi vỉa hè vang vọng những tiếng nói xưa về tiếc nuối bủa vây. Em đã đi về phía nghìn trùng xa bỏ lại mình tôi chơi vơi, lẻ loi với trái tim đã nguội lạnh. Riêng một góc trời của chúng ta còn vơi đầy kỷ niệm và riêng một góc trời của riêng tôi mang theo những nỗi nhớ, những tiếc nuối khôn cùng.

“…Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi

Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây

Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay, nay còn đâu

Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa

Khi mùa đông về theo cánh chim bay

Là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời, người ơi!…”

Giọng hát Tuấn Ngọc vừa tha thiết vừa day dứt, khắc khoải nỗi niềm của một người từng trải qua bao sóng gió, chợt một ngày cảm thấy chơi vơi giữa sương khói cuộc đời. Ngoảnh lại nhìn sao chẳng còn hình bóng người bên ta. Rằng người dấu yêu ơi em có nghe tiếng mùa xuân đang vội qua đây, vẫn gọi em bằng cái tên gọi thân thương người yêu dấu nghe có chút xót xa vì em bây giờ đã vui bên chốn xa xôi nào rồi. Nụ hôn ngày nào là cay đắng, hương cuộc tình vấn vương trong màu nắng mơ say. Những ngày tháng hạnh phúc ấy tìm đâu cho thấy men nồng mùa xuân cũ. Cuộc tình ngày nào đã vỗ cánh bay đi xa, đến khi nghe hạnh phúc rã rời trong những ngày mơ hồ chợt đến làm nhận ra chúng ta mỗi người đã mỗi phương.

“…Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô

Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa

Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá

Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau…”

Rằng nếu một mai em nhé, khi mùa Thu lại về, em hãy nghĩ rằng trên trời ngàn sao lấp lánh vẫn còn câu hát đợi chờ người trở về lại nơi chốn cũ, nơi đường xưa xào xạc cánh phượng hồng ấm nắng vẫn còn một mình tôi nơi đây nghe trái tim buốt giá giữa cuộc đời lạnh giá quanh mình. Và tôi sẽ mãi gọi tên em trong cơn mê này và sẽ gọi em cho mãi đến ngày sau, người yêu dấu ơi mình mãi thương nhớ nhau.

Nhìn vào số lượng bài hát của Ngô Thụy Miên phổ biến sâu rộng trong đời sống đời thực, ai cũng nghĩ ông sáng tác rất nhiều. Nhưng thực tế, số ca khúc sáng tác của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên rất ít. Có khi vài ba năm ông mới có cảm hứng để viết một ca khúc. Và quan trọng hơn là có nhiều ca khúc ra đời mặc dù ông cũng không có ý định công bố.

Tuấn Ngọc và nhạc sĩ Ngô Thụy Miên
Tuấn Ngọc và nhạc sĩ Ngô Thụy Miên

Ca khúc “Riêng một góc trời” chỉ được Ngô Thụy Miên hát riêng cho vợ suốt nhiều năm liền mãi cho đến khi ca sĩ Tuấn Ngọc đến tận nhà để xin được thu âm thì ca khúc mới được ra mắt công chúng: “Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên dòng suối mơ/ Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa/ Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ/ Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi…”.

“Riêng một góc trời” mang một giai điệu sâu lắng, ca từ thiết tha giản dị như mang đến cho người nghe đầy đủ cung bậc cảm xúc: Sâu lắng, ngọt ngào, yêu thương, tiếc nuối, cô đơn, cay đắng...Nghe cứ ngỡ như là ông đang viết cho chính mình vậy.

Qua ca khúc thiết tha, sâu lắng ấy hy vọng rằng những người yêu nhau đến cuối cùng sẽ được bên nhau, có thể trên con đường lấp lánh sao đêm hay những con đường xa tít ngập lá thu rơi xào xạc. Dù thế nào đi nữa, họ cũng sẽ tìm thấy nhau, hạnh phúc bên nhau.

Bởi rằng còn có gì quan trọng hơn nữa, khi chúng ta cứ mãi gọi tên nhau, mãi nhớ thương nhau trong chính những khung trời riêng của riêng mình.

Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình thương nhớ nhau!

Viết một bình luận